Gửi những năm tháng tuổi 20

Photo by Briana Tozour on Unsplash

 

(Dear My Younger Self)

Chào em,

 

Tôi biết em đang trải qua những ngày không mấy dễ chịu, vô định, hoang mang và lạc lõng. Có lẽ em đang ở trong giai đoạn đẹp nhất nhưng cũng nhiều mông lung nhất của cuộc đời.

 

Em lạc lõng vì không biết mình là ai. Em thấy mình khác những người bạn luôn vui vẻ và nhiệt tình. Em thích họ và ước mình được trở nên giống họ. Em so sánh sự trầm lặng của mình với họ và tự ti về chính bản thân mình. Em chối bỏ nét tính cách thật của mình và học cách để trở nên giống họ, nhưng càng giống họ, em càng thấy lạc lõng vì không phải là chính mình. Nhưng một ngày kia, khi trưởng thành hơn và tìm hiểu về Tâm lý học Tính cách, em sẽ biết mình là một điển hình của người Hướng nội. Xã hội vốn dĩ luôn ưu ái những người Hướng ngoại, nên em sẽ phải khó khăn hơn và mất nhiều thời gian hơn để khám phá bản thân, tìm ra những điểm mạnh, bổ sung những tính cách tự do nhưng vẫn giữ lại tính cách thật của mình. Nhưng tôi tin, em chắc chắn sẽ hạnh phúc khi hiểu bản thân mình.

 

Em không thích những định kiến nhưng đôi khi lại tự ngăn cản mình bởi những định kiến. Người ta bảo da trắng mới đẹp, cho nên em không bao giờ mặc đồ đen vì sợ người khác nói về làn da sẫm màu của mình. Người ta nói mập thêm chút mới đẹp, thế nên em không bao giờ cắt tóc ngắn vì sợ người khác bảo mình gầy. Em lo sợ người khác nghĩ những điều không hay về mình và không dám làm những điều khác biệt. Nhưng một ngày em sẽ nhận ra, những đánh giá của người khác không xuất phát từ em mà dựa trên quan điểm, góc nhìn, kinh nghiệm, hoàn cảnh của chính bản thân họ. Em là chính em chứ không phải là phiên bản của em dưới góc nhìn của một ai khác. Rồi em sẽ vượt qua những định kiến về ngoại hình, giới tính, học vấn, tôn giáo, hôn nhân và nhiều định kiến khác. Em sẽ định hình phong cách sống và sống hạnh phúc theo cách của chính em.

 

Em thấy mình hoang mang trước sự vô định của tương lai. Đôi khi em thấy mình mắc kẹt giữa lựa chọn của việc bấp bênh mà trải nghiệm hay ổn định mà nhàm chán. Đứng trước một ngã rẽ, em bối rối không biết đâu là lựa chọn đúng bởi em sợ mình chọn sai rồi cuộc đời em sẽ sai. Tôi muốn nói với em rằng: phần lớn những điều hối tiếc nhất trong đời thường đến từ những điều mà ta không làm. Những trải nghiệm đa dạng trong những năm tháng tuổi 20 sẽ cho em nhiều bài học giá trị trên hành trình trưởng thành. Cho nên, đừng sợ hãi, đừng tự giới hạn mà hãy cho phép bản thân đối diện với những cơ hội và thách thức, được sai lầm và vượt qua những sai lầm để trưởng thành.

 

Bước vào đời, em nhìn thấy nhiều người được tung hô là thành công mà không cần học. Em cũng nhìn thấy nhiều người học rất giỏi nhưng vẫn đang loay hoay với cuộc đời. Em mất niềm tin vào việc học và mất niềm vui học. Nhưng em ơi, cuộc đời còn dài lắm, những gì em nhìn thấy trước mắt chưa phải là tất cả. Học không phải là đến trường đến lớp thì mới học, học có thể ở bất cứ đâu, bất cứ khi nào, như khi em đọc một quyển sách, đăng ký một khóa học online, một chuyến đi, học trong công việc hay học từ người khác. Sự học là một hành trình dài sẽ theo em suốt cuộc đời. Học mở ra cho em những tư duy mới, học mang đến những cánh cửa, mở ra những chân trời mới mà nếu không học em sẽ chẳng thể nào biết được. Em ngày hôm nay là kết quả của quá trình học nhiều năm về trước. Vì thế, đừng ngưng sự học của mình dù trong bất cứ hoàn cảnh nào.

 

Những năm tuổi 20 em nghĩ mình bất tử. Em chẳng mấy khi nghĩ tới tuổi già, sẵn sàng để chết trước những gì khiến em gục ngã và chẳng hiểu nhiều về ý nghĩa của việc sống. Có lẽ thế nên em không mấy trân quý hiện tại, em thường nghĩ nhiều về quá khứ và tương lai, không coi trọng sức khỏe và những người thân đang bên mình. Nhưng khi em trưởng thành hơn, em sẽ nghĩ nhiều về cái chết, về thời gian hữu hạn trên hành trình cuộc đời và nhận ra: riêng việc sống đã là điều ý nghĩa. Hãy yêu thương và cho đi khi còn có thể, trân trọng sức khỏe và sống chánh niệm hơn.

 

 

Em thấy không ai hiểu mình ngay cả gia đình mình. Em nghĩ rằng cách để em trưởng thành là tách ra khỏi gia đình và tự do quyết định cuộc đời mình. Nhưng em à, khi trưởng thành hơn em sẽ hiểu, không gia đình nào là hoàn hảo. Có thể cha mẹ không luôn đúng nhưng luôn muốn cho em những điều tốt nhất. Có thể họ cũng có những vết thương thế hệ hay những khó khăn mà em không thể nhìn thấy được. Nhưng có một điều chắc chắn rằng, chỉ có gia đình là những người duy nhất yêu thương em vô điều kiện.

 

À, cậu bạn luôn bên cạnh em, cậu ấy đôi khi hơi khô khan nhưng là người ấm áp và thương em chân thành. Cậu ấy sẽ là một người bạn đồng hành tuyệt vời, cả hai sẽ trải qua những cột mốc cùng nhau và sẽ hỗ trợ nhau trên hành trình cuộc đời. Vì thế hãy quan tâm cậu ấy nhiều hơn nhé.

 

Những chuyến đi trong những năm tháng tuổi 20 lạc lối sẽ là những ngày đáng nhớ nhất trong đời. Bởi vật chất thì có thể mất đi nhưng những ký ức thì sẽ vẫn còn mãi. Em sẽ nhớ những ngày phơi mình trong cái nắng gay gắt trên hoang đảo Coron để tận hưởng kỳ quan thiên nhiên kỳ vĩ, buổi chiều ngắm hoàng hôn đỏ rực cả bờ cát trên biển Pantai Cenang cùng những người bạn thân, hay cái đêm tự tay thả chiếc đèn trời ở Doi Saket cùng cậu ấy. Đó là những trải nghiệm đẹp nhất mà em sẽ không bao giờ hối tiếc trong đời.

 

***

 

Tuổi trẻ của em đầy ắp những hoài bão, ước mơ, những ngày tươi đẹp nhưng cũng không ít những vấp ngã, đớn đau và cả những vết thương quá khứ đôi lúc lại hiện lên rõ rệt. Dù méo mó nhiều hình nhiều dạng, mỗi trải nghiệm là một viên gạch góp phần xây nên một phiên bản tốt hơn của em: trưởng thành, mạnh mẽ và nhiều niềm vui sống. Vì thế, đừng sợ hãi, hãy tận hưởng thanh xuân tươi đẹp của chính em và biết ơn những người đang đồng hành cùng em. Chúc em luôn hạnh phúc.

 

 

Thefreesoulcorner

 

Leave a Reply