Mấy nay Sài Gòn mưa lất phất. Tôi bỗng nhớ lại cuộc trò chuyện với sếp mình vào năm ngoái.
Đó là một buổi sáng đầu hè, trời bắt đầu đổ mưa. Tôi bước vào văn phòng của ông, như thường lệ, trước khi thảo luận về công việc, ông và tôi thường sẽ bắt đầu bằng những chủ đề ngẫu hứng.
– Hôm nay cô/ông thế nào? – Tôi và ông sẽ chào nhau đại loại như thế.
Ông nhìn ra bầu trời xám xịt, những giọt mưa nặng hạt va vào kính lộp bộp.
– Mưa to nhỉ. – Ông nói.
– Vâng. Sài Gòn bắt đầu mùa mưa rồi.
– Tôi thích mưa. Cô có thích nó không?
Một câu hỏi bất ngờ. Có lẽ lần đầu tiên có người hỏi tôi như thế.
– Thú thực thì tôi không thích lắm. Sao nhỉ. Có thể nói là tôi ghét mưa.
– Tại sao? – Nét mặc ông đầy kinh ngạc. – Mưa tốt cho cây, cho bầu không khí, sao cô lại ghét?
– Ừ thì ông thấy đó. Cảm giác ẩm ướt và khó chịu.
Nhìn nét mặt đầy thắc mắc của ông, tôi nói tiếp:
– Như ông thấy, Sài Gòn lúc nắng lúc mưa. Đối với những người đi lại bằng xe máy như chúng tôi, đó là một sự phiền toái.
– Ồ vậy sao. Ở chỗ tôi (thành phố gia đình ông ở trước khi đến Việt Nam) người ta thích mưa lắm. Cô biết không? Mỗi khi có mưa chúng tôi rất vui mừng và phấn khởi. Chúng tôi sẽ đưa tay hứng lấy những giọt mưa. Chúng tôi có thể đi dưới mưa mà không cần ô.
– Thật sao? Ông không cảm thấy khó chịu ư?
– Không. Vì chúng tôi rất mong chờ mưa. Một năm chúng tôi chỉ có vài cơn mưa, có lẽ vì thế, chúng tôi rất trân trọng những cơn mưa.
Sau cuộc nói chuyện đó, tôi suy ngẫm nhiều hơn về những cơn mưa.
Tôi nhớ mình đã từng mong chờ những cơn mưa đến thế nào.
Tôi nhớ cảm giác vui sướng khi thả chiếc thuyền giấy trên vũng nước mưa đọng trước sân nhà. Tôi thích thú hít hà mùi thơm của không khí, của đất và cỏ cây sau mưa.
Tôi nhớ lại những ngày hè vào thăm nội. Cơn mưa bất chợt đổ xuống. Người lớn bực dọc và than vãn vì phải gom nông sản vừa mới phơi trên sân. Tôi thấy người lớn thật kỳ lạ. Tôi đứng nhìn những giọt mưa tinh sương lấp lánh. Dòng nước mưa từ máng xối ào ạt đổ xuống hiên nhà.
Sau cơn mưa, những cây nấm mối mọc lên trên đống vỏ cà phê. Ba tôi vui thích hái từng cây, mẹ tôi xào nấu. Trong ký ức non nớt của một đứa trẻ, tôi thấy Ba Mẹ ăn qua loa gì đó, để nhường dĩa nấm mối sau mưa cho tôi. Vị ngọt ngon của những chiếc nấm sau từng ấy năm vẫn còn nguyên vẹn.
Tôi cũng nhớ lại những ngày hè ở cùng ông bà ngoại. Khi những cơn mưa hè đổ xuống, nước chảy thành suối trên con đường cát, là lúc tôi và mấy đứa em đang khóc lóc năn nỉ người lớn để được tắm mưa. Cảm giác được chạy nhảy, bơi lội, đắm mình trong dòng nước đầy thích thú.
Vậy mà giờ đây, khi là một người lớn, tôi dường như quên mất mình từng yêu những cơn mưa đến thế nào. Tôi dần trở thành một người lớn bực dọc vì mưa, như những người lớn tôi từng thấy lúc bé.
Rồi một ngày mưa, sau cuộc nói chuyện ngẫu hứng, tôi giật mình nhận ra, con người chúng ta khi lớn lên, thường nhìn đời qua lăng kính của sự hiểu biết và kinh nghiệm, mà đôi khi quên mất việc tận hưởng cái đẹp của cuộc đời. Cái đẹp đó có thể dễ dàng nhìn thấy, cũng có thể ẩn sau những hình dạng méo mó và dị thường, ví như sự phiền toái của những cơn mưa.
Sài Gòn một ngày mưa
Comments
Sài Gòn và những cơn mưa của cháu thật dễ thương.
Author
Cảm ơn cô ghé blog ạ. ☺️