Một bình thường mới

Hôm nay chỉ đơn giản là mình muốn viết lại, như để đánh dấu sự khởi đầu của những ngày bình thường khác lạ.

 

Thời gian giãn cách đã hơn bốn tháng và thời gian ở trong nhà đã hơn một tháng. Tình trạng Work From Home kéo dài, không được bước chân ra khỏi nhà cùng nhiều vấn đề phát sinh dường như khiến người ta dễ dàng cáu gắt với nhau hơn bao giờ hết.

 

Mình bắt đầu tháng 10 bằng một ngày nghỉ phép, tắt điện thoại và bắt tay dọn dẹp nhà. Lần đầu tiên sau những chuỗi ngày xám xịt, mình có thể nhìn sâu và thẳng thắn đối diện với chính mình.

 

Ngày đầu tiên của bình thường mới, hàng hóa bắt đầu về đa dạng, rau củ lại đầy kệ những cửa hàng nội khu. Niềm vui với rau củ trở lại, mình mua một mớ rau củ ép nước như cần tây, ớt chuông, xà lách và các loại rau củ nấu ăn đậm vị nhiều dinh dưỡng.

 

Sáng chủ nhật đầu tiên sau hơn 4 tháng giãn cách, mình rủ anh đi dạo dọc bờ sông. Quang cảnh khuôn viên từng đìu hiu như một thành phố chết, thì nay đông vui và nhộn nhịp trở lại. Nhìn mấy em bé vô tư vô lo đạp xe chơi đùa, lòng mình nhẹ nhõm đến lạ.

 

Chiếc cầu nối hai bờ sông đang xây thì trúng ngay thời điểm giãn cách, đến nay đã xây xong gần hai tháng, giờ hai đứa mới được bước chân lên. Mình và anh đứng trên cầu, ngắm dòng sông từ một góc nhìn khác lạ. Vẫn là dòng sông đó, vẫn mấy nhánh bèo trôi và hàng cây hai bên, nhưng sau mấy tháng trời không có sự xuất hiện của con người, thiên nhiên dường như đã hồi sinh mạnh mẽ.

 

Phía dưới sông, mấy đàn cá đang bơi. Từ khi chuyển về đây, lần đầu tiên hai đứa thấy nhiều cá đến vậy. Chúng không bơi theo một cách nhẹ nhàng, chậm rãi mà đôi phần dạn dĩ và tận hưởng. Chúng đùa giỡn, tung tăng, lách mình, vẫy đuôi, lật qua lật lại hai bên thân mình trong làn nước như đang quẩy trong một bản nhạc chill.

 

Trên đám cỏ, một đàn chim nhỏ cặm cụi kiếm ăn và dường như không quan tâm mấy đến con người. Nếu có ai đó đi bộ ngang qua, chúng rủ nhau nhảy qua một đám cỏ khác, lại cặm cụi kiếm ăn rồi nhảy nhót. Có lẽ sau mấy tháng trời không có sự xuất hiện của con người, những đám cỏ cạnh bờ sông đã trở thành chốn hẹn hò quen thuộc mỗi ngày.

 

Đàn chim nhỏ cặm cụi trên đám cỏ

 

Một bình thường mới dần được thiết lập, xung quanh mình và bên trong mình. Ai đó từng nói rằng: “Only in the darkness, can you see the stars”. Trải qua những thời điểm đen tối, người ta mới thực sự nhìn thấu con người mình. Sau những tháng ngày không mấy tốt đẹp, thiên nhiên đã phục hồi, hà cớ gì con người lại không?

 

Leave a Reply